Từ rất lâu trước kia, có người đã gọi điện thoại từ Angkor Wat và nói rằng muốn chia sẻ với mình cách mà ngôi đền cổ sáng lên trong ánh chiều tàn. Với mình, đó là lời hẹn hứa của tuổi 19, của cái tuổi yêu chỉ vì yêu và mọi lời hứa đều có thể trở thành sự thật. Sau khi người ấy không còn, đã có lúc mình muốn phủi tay phủ nhận tất cả nhưng như người ta vẫn nói, tình đầu như đi trên cát, bước nhẹ mà sâu. Cuối cùng, mình đã đến được Siem Reap, với những khuôn mặt lạ vì mình không đủ dũng cảm để đến đây một mình.
.
Đoạn đường 100km trước khi đến Siem Reap không hề có đèn đường, xe đi trong bóng tối và án sáng của những ngọn đèn pha. Đường dài, mệt mỏi, mình cứ mơ mơ hồ hồ lo sợ, sợ sẽ phải thất vọng vì Siem Reap không được như lời kể của bạn mình. Khi đến nơi, Siem Reap đã vào đêm, phố vắng, đèn vàng nao nao hoặc giả là lòng mình nao nao nơi phố lạ, giữa những người bạn mới quen.
.
Ngày thứ 2 trên đất Cambodia, mình háo hức đến với Angkor. Khi bắt đầu rẽ vào con đường xanh bóng cây rồi mép hồ xanh dần hiện ra, mình cảm thấy lời hứa của bọn mình đã thực hiện được một nửa, ít nhất thì mình đã đến đây, ở dưới cùng một bầu trời trong veo và cùng đi trong thứ ánh sáng rực rỡ của một ngày tháng 12, như năm năm trước.
.
Sau 1 ngày đi vào Ta Phrom, ngang qua Ta Keo, loanh quanh Bayon, khi chiều xuống cũng là lúc mình đã ở Angkor Wat.
Không lên đến Thiên Đàng, mình ở lại tầng Trần Gian, ngồi nhìn ánh nắng xiên xiên rọi vào những mặt đá cổ . Đá sáng óng ánh theo những vệt nắng chiều, chạm tay vào đá, hơi thở của quá khứ lại ùa về. Phù điêu đá được khắc để kể chuyện, những câu chuyện mà đa số lữ khách từ phương xa đến chỉ để nghe một lần, tò mò một chút rồi quên. Trên phù điêu lặng im, người không còn đi nữa, những con voi không ra trận, những con chim đã ngừng bay… Mỗi hoàng hôn là một lần Angkor Wat sáng lên trong chiều tàn để rồi lịm đi trong bóng tối. Thời gian cứ trôi, hiện tại lùi về quá khứ, đá thì mòn còn ký ức cứ dầy lên. Có rất nhiều thứ không thể nhìn thấy bằng mắt hay lưu giữ trong những pose hình, chỉ có thể cảm nhận bằng tim. Những đường nết của đỉnh tháp đá in trên bầu trời ngả vàng huy hoàng ngày hôm ấy là 1 trong những thứ như thế.
.
Bước lên xe, để lại Angkor khi nắng dần tắt, mình quay về Siem Reap, thị trấn nhỏ xinh và bình yên. Đêm khóc một trận, sáng dậy mắt sưng húp và lòng đã nguôi buồn. Cảm ơn Ming đã muốn chia sẻ với mình điều tốt đẹp ấy.
.
Không nói tạm biệt và cũng không hẹn ngày quay lại nhưng chẳng hiểu mình phải lòng Siem Reap từ lúc nào? Chưa kịp về Phnom Penh đã thấy ngơ ngác nhớ. Nhớ những con đường sạch sẽ, những dãy phố gọn gàng dưới tán cây xanh mát, những miệng cười duyên …
Một người giữa ngàn người. Không cô đơn ở Siem Reap.