Yunnan – Lijiang (P.3)

Về thăm thú thì ngoài Yulong xueshan, tôi chỉ đến Wangoulou, còn Mufu thì nhìn từ Wangou lou thấy xanh đỏ mới tinh nên chán chả muốn đi, công viên Heilongtan thì cắt xoẹt để có thời gian làm foodtrip (anh trong đoàn nói rằng đi về khá thất vọng vì hồ cạn nước nên không đẹp … như trong ảnh).

Để lên được Yulong xueshan, chi phí khá là đắt bao gồm: phí bảo tồn di sản 80Y (vé này được dùng vào cửa Heilongtan miễn phí), vé vào cửa 105Y – 2 loại phí này được thu ngay ở chân núi. Dĩ nhiên, đã đến đây chả lẽ lại không mò lên cao và thế là lại tốn vé cable treo giá 170Y. Buổi sáng, chúng tôi đi bộ ra quảng trường Yuhe để bắt xe đi Yulong nhưng loay hoay 1 hồi thì phát hiện ra chỉ có 1 cách duy nhất cho nhóm 3 người là bắt taxi với giá 100Y, vì đọc hướng dẫn là bắt xe bus số 7 nhưng tìm mãi mà chả thấy cái xe số 7 nào.

Nhiều người cảnh báo trước là phải dùng bình oxy, nên chúng tôi đã mua sẵn mỗi người 1 bình giá 20Y từ ngày hôm trước. Trên xe taxi, cô taxi chê loại của chúng tôi là đồ dổm đâm cũng lo lo, đến nơi thấy các bạn toàn cầm trên tay đồ xịn (giá 35Y khi mua ở thành phố và 80Y khi mua trên núi) thì bấm bụng bảo nhau, nếu có gì thì dội ngược vào cable là xong.


trăng non dưới chân núi

trời xanh gì mà xanh thế

Sau 1 quá trình hơn 1 tiếng để xếp hàng ra xe bus, rồi xếp hàng từ xe bus vào cable treo mệt mỏi miệt mài thì chúng tôi cũng được vào cable car (ở độ cao ~3500m), cứ 8 người 1 khoang, khung cảnh cũng khá hoành tráng. Trong đoàn có 1 chị sợ độ cao nên tôi cứ động viên là đừng sợ, không phải cable ở Việt Nam đâu mà lo, bên này tham nhũng phạt nặng lắm, cứ yên tâm đi. Rón rén ra khỏi cable car thì thấy bảng báo nhiệt độ là 4 độ nhưng các dũng sĩ không hề chờn lòng vì mất công xách mấy kg đồ ấm từ Sài Gòn chỉ là để cho ngày hôm nay.


Yulong là đây
đoàn người đang rồng rắn kéo nhau lên đến đỉnh

Và sự thật là mua bình oxy là phí tiền vô ích, haizz, tôi và chị là 2 bà mập lười vận động cấp quốc gia nhưng vẫn hùng dũng đi mạnh, cười toe toét ở độ cao 4506m. Núi tuyết nhưng tháng 11 chưa nhiều tuyết chỉ thấy lấp lóa trắng ở phía xa. Trong khi anh kia lọ mọ đi bộ lên đỉnh, thì 2 chị em chúng tôi chỉ ngoe nguẩy pose hình rồi ăn xúc xích giá 5Y/cái và uống chocolate trong nhà hàng Uncle Rock (hic, có mỗi 1 thìa cacao khuấy ko kỹ vào cái cốc giấy bé tí mà cũng 20Y, lần sau rút kinh nghiệm, mang Milo từ nhà đi).


này thì xúc xích

Cảm giác của 2 đứa con gái chúng tôi là gì? Âu, ta đã lên đến đây, 4506m, thấy tuyết rồi, vẫn bình thường chứng tỏ sức khỏe của ta khá là trâu bò trong khi các bạn TQ xìu xìu ển ển bóp oxy liên tục. Thậm chí tôi gặp lại bạn nữ dễ thương đã giúp chúng tôi trên tàu, vừa nói chuyện xí xa xí xồ rồi vẫy tay goodbye để cho bạn ấy ra ngoài pose ảnh thì 2 phút sau đã thấy bạn ấy được bạn nam dìu vào phòng y tế, thở oxy từ cái bình to đùng. Gật gù nhủ thầm, khéo có khi nhờ lên Lugu trước, lại nhờ buổi đạp xe vất vả bờ hồ mà độ cao Yulong thành chuyện nhỏ với mình.

Khi ra về, chúng tôi phát hiện ra xe bus số 7 thực ra là những chiếc minivan tự phát có dán 1 giấy có ghi số 7 ở cửa 😐 Lúc đầu thì không tin, sau đó hỏi 2 nhân viên của khu bảo tồn làm sao để về Lijiang thì họ cứ chỉ thẳng ra mấy cái xe ấy, chúng tôi mới tin.


xe “bus” số 7

Khi hỏi thì chú lái xe bảo giá mỗi bạn là 40Y, cảm thấy hơi bị đắt nên khi vừa thấy 1 anh chàng chui vào taxi, tôi chạy ra hỏi 2 vấn đề cơ bản: 1. anh về Lijiang à? anh ấy bảo Phải. 2. share taxi nhé? anh ấy quay ra nói với chú taxi rồi gật đầu thế là 3 người chúng tôi leo vào ngay lập tức. Giá là 20Y/người, hợp lý hơn hẳn, hihi.

.

.

Wangou lou được các bạn ta dịch là Vạn Cổ Lầu, còn các bạn Tây dịch trong Lonely planet là Looking at the past Pavillion làm chúng tôi cứ đinh ninh chắc phải từ lâu lắm rồi ấy. Thế là 16h, lếch thếch kéo nhau đi, muốn đến Wangou lou, các bạn cứ đến quảng trường Sifang, rồi đi qua cây cầu, có bảng chỉ đường liên tục, mỗi tội đường dốc đá nên hơi mệt 1 tí. Giá vé vào Wangou lou là 15Y. Chẹp chẹp, sau khi say sưa đọc bảng thông tin bằng thứ tiếng Anh nhiều lỗi thì chúng tôi phát hiện ra vốn dĩ cái gọi là “Vạn Cổ” này được xây vào cuối năm 1997 và vốn dĩ cái chữ Wangou hay Wan Gu chỉ là phiên âm từ tiếng Naxi “Wen gu” có nghĩa là trên đồi. Hết. Tóm lại là nghĩa chỉ là cái lầu trên đồi, không có cổ kiếc, quá khứ quá khiếc theo cách dịch của Tây, của Ta gì hết.

Và sau khi ngộ ra là cứ càng dịch càng xa nghĩa gốc, tôi đã quyết định ngay từ lúc đó là phiên âm tiếng Trung sao thì cứ để thế, khỏi dịch ra Hán Việt chi cho mất công. Tôi cũng nghĩ là các topic hướng dẫn cũng đừng dịch ra nữa, bởi sang tới nơi rồi, các bạn ấy tìm những địa danh như Ngọc Hà, Hắc Long Đàm quen thuộc trên diễn đàn ở đâu khi các biển chỉ dẫn ở đây hoặc là ghi chữ Hán, hoặc là phiên âm Yuhe, Heilongtan hoặc là dịch qua tiếng Anh luôn như Jade River, Black Dragon Pool?

Vào đến cửa Wangou lou rồi các bạn còn phải leo hoặc đi đường vòng để lên cái lầu chính. Hình ảnh thì đây. Đẹp thì có đẹp, hoành tráng thì có hoành tráng.

Thật tâm thì tôi thấy chỗ này hổ lốn. Ở chính điện thờ 2 tượng, bên phải là Phật Bà Quan Âm (nhận diện thông qua đài sen và bình nước cam lộ), sát bên trái với Phật Bà là cái ông gì không rõ, có 1 ông mặc áo tăng ngồi kế thùng công đức; sân chính lại là hình lưỡng cực bát quái (của Đạo giáo); từ tầng 2 trở lên thì bắt đầu treo tranh ngang dọc để bán nào là tranh hải đường (tượng trưng cho phú quý), nào là các em gái mỹ nhân nằm ngồi đứng các tư thế, tranh hổ…; lối đi xuống ra vườn thì có sỏi xếp hình 2 đồng tiền móc vào nhau; tầng thượng thì có ti vi, có giường, bán băng đĩa các loại. Ơ, thế tóm lại cái lầu này là nó theo thể loại gì? Phật giáo, Đạo giáo hay Tiền giáo?

 

.

.

và những mặt người không quen

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s